29 thg 1, 2013

Đoạn đường vắng

Đoạn đường cũ vẫn hàng ghế đá
Và hàng cây chiếc lá bên lề
Người người cười nói mải mê
Hồ in bóng nguyệt gợi về thuở xưa

Nhớ sao lúc khi vừa tan học
Cùng đạp xe đi dọc quanh đường
Mồ hôi ướt áo người thương
Mệt rồi vẫn cứ " bình thường em ơi"

Rồi bất chợt mưa rơi tầm tã
Vòng tay ôm em đã ấm nồng
"Bé à nép sát vào trong"
Áo anh cởi vội mặc chồng vào em.

Nay trở lại nhìn xem đường cũ
Bao nhớ thương lại rủ nhau về
Vô hồn cứ bước lê thê
Hắt hiu đường vắng nẻo về lối sai

Từng giọt nước chảy dài  trên má
Trời lại mưa lã chã không ngừng
Môi run vì lạnh ngập ngừng
Đường xưa sao hóa xa cùng thế kia.

Đoạn đường vắng lặng về khuya
Đèn đêm hiu hắt đầm đìa...vắng anh.


26 thg 1, 2013

Viết cho em!

Chị đã từng trải qua cảnh như em
 Cũng trầm cảm và lấm lem nước mắt
 Cũng bao đêm nghe con tim quặn thắt 
Cố quẫy vùng bám chặt bức tường sinh

Mong em hiểu quanh mình còn nhiều lắm 
Người thân yêu luôn cố nắm tay mình 
Đừng nghe em đừng chìm đắm điêu linh
Cố đứng dậy khẳng định mình em nhé.

Này em ơi chị bao lần vấp té 
Khóc nghẹn ngào như đứa bé lên ba 
Và nhiều ngày cứ sống kiếp tựa ma 
Trong đêm tối cứ hét la vô vọng

 Nay em khác, em còn nhiều mơ mộng 
Chút bụi trần chớ tuyệt vọng sầu vương 
Còn tương lai còn cả một con đường 
Đừng nên để giọt sương làm ướt áo.

 Cũng đừng để những con người trơ tráo
Nói rằng em có dòng máu yếu hèn
 "Nhìn nó kìa, nó có lắm vết đen 
Đứng gần nó làm ố hoen mình mất".

24 thg 1, 2013

Ai thấy không!...

Tôi vẽ cho mình một ước mơ 
 Vẽ nét hồn nhiên tính bất ngờ
 Vẽ nụ cười tươi pha hài hước
 Một kẻ pha trò trước lời thơ


 Cứ thế mỗi ngày tôi vẽ tôi
 Ánh mắt đôi môi rất rạng ngời 
 Tạo nên bức ảnh vô tư thế
 Chẳng thấy chút gì sống buông lơi


 Người qua người lại họ gật đầu
 Điều này mong đợi đã từ lâu 
 Mừng thầm : Cô bé trong tranh vẽ
 Nay đã quên rồi chuyện bể dâu


 Một ngày gió lạnh bởi lập đông
 Bàn tay chai cứng nét vẽ chồng
 Nhưng luôn cố vá cho hoàn hảo 
 Ai thấy được rằng tôi vá không?

7 thg 1, 2013

Cafe Một Mình

Chiều quán vắng lối xưa hằn vết 
 Hoàng hôn tan bóng chết sau đồi
 Ghế bàn đủ cặp chung đôi 
 Chỉ người ngồi uống mặn môi một mình

 Cảnh vẫn thế nhưng hình như thiếu 
 Chiếc ghế thừa có hiểu cho ta? 
Còn đâu một chút dáng ngà 
 Sầu vương nay đã làm nhòa nét xuân

 Vẫn bài hát cuối tuần chiều ấy
 Điệp khúc buồn như xoáy vào tim 
Chưa dâng sóng đã vội chìm 
 Lời yêu chưa thốt lại im vĩnh hằng

 Dù cố gắng cân bằng mọi thứ 
Nhưng trong lòng vẫn cứ nao nao 
Cafe không đá nhắp vào
 Thêm đường vẫn đắng vì sao hỡi Kiều? 

Gió lùa quán vắng đìu hiu
 Mắt nhòe như thể quá nhiều nước trong.

Bạc

Cứ mãi âm thầm ở phía sau
 Do mình nặng nghĩa để rồi đau
 Sẻ san ngày tháng giờ phai úa 
Chia sớt bao năm lại nát nhàu 
Ngoảnh mặt thờ ơ như gió thoảng 
Quay lưng hờ hững tựa mưa ngâu 
Ngỡ mình tìm được điều trân quý
 Đời bạc thế mà tôi biết đâu?

3 thg 1, 2013

Đứng lên em!

Đứng lên!
 Giũ bỏ.
Về em nhé

 Dẫu có đầy,
vết xước
 xé lòng em

 Một chút can qua,
 em đừng để

 Gục ngã.
Thiêu thân,
 giữa ánh đèn

 Đứng dậy đi em sau lần ngã...!

 Chọn lựa nào?
Cũng có giá...
Em ơi!

 Đắng xót,
cho đời bao dâu bể?

 Em đừng làm ngọc thể ố hoen nghe

 Bước tiếp thôi em.
Không dừng nhé!

 Khi đến ngày,
Em sẽ... ngạt ngào hương.

 Khó khăn,
đau đớn,
 em đừng nản

 Bản lĩnh.
 Đâu rồi?
Em hỡi em....!