26 thg 1, 2015

Tháng 15

Tháng Mười Lăm...!

Đêm đến lòng con nhớ mẹ hiền
Bới tô cơm nguội nép ngoài hiên
Món ăn con nấu, khê mẹ ạ
Ăn- khóc một mình thật giống điên.

Lời hẹn ngày nào mẹ nhớ không?
Chính tay mẹ nấu món thơm nồng
Cơm ngon, cá nướng, cùng rau cải
Chung một tiếng cười thỏa ước mong.

Nay đã qua rồi tháng mười lăm
Lệ khô thành đá quá thăng trầm
Mắt con sầu đỏ hoài trong mắt
Cũng bởi đêm dài khóc xa xăm.

Chắc tại đời này quá bất công
Cho nên con trẻ sống bốc đồng
Ngông nghênh lạnh nhạt cùng nhân loại
Nhưng tấm lòng này mẹ biết không?

Mẹ hỡi bây giờ mẹ ở đâu?
Những khi con khóc mẹ có sầu
Mắt con giống mẹ buồn muôn thuở
Nay nó mờ rồi mẹ ở đâu?

Lời hẹn chưa thành vội biệt li
Để con lạnh lẽo cứ lầm lì
Trầm ngâm chẳng thấy đường cay đắng
Con nhớ mẹ nhiều lệ ướt mi....!

(Ngô Bích Kiều 02-11-14)

01.01.15

Bất lực nhìn đời...!

Con bất lực con nhìn đời vô vọng
Lúc thế này con nhớ mẹ biết không?
Cuộc sống con lẩn quẩn chỉ một vòng
Sân - si - hận làm lòng con biến chất.

Con từng ước loài người luôn sống thật
Hãy yêu thương dù tất bật thế nào
Nhưng giờ nhìn sao cảm thấy lòng đau
Chính con cũng úa màu theo năm tháng.

Bích Kiều ơi xin đừng hoài ai oán
Những căm hờn ngày tháng hãy dần quên
Tên của mình mà lại sợ gọi lên
Vui lắm mẹ vì nỗi đau mang tên đó...!

Hai - mấy thôi, mà nhìn đời méo mó
Chỉ cười trừ khi biết nó trêu con
Chứ còn đâu dòng lệ đã cạn mòn
Lòng chai sạn từ khi còn quá bé.