Luôn là vậy bao mùa mưa nắng
Ôm câu thơ hụt hẫng vô bờ
Nhiều lần lạc bước bơ vơ
Lắm đêm ngơ ngẩn, thẫn thờ trống
không
Bao va vấp đắng lòng chếnh choáng
Cố chuốt trau một thoáng hồng trần
Mà đời vốn dĩ phù vân
Thắt nên chữ NGHIỆP, DUYÊN phần lắt lay
Quyển sách cũ bao ngày mòn gáy
Mong sang trang để thấy trăng rằm
Lật đi lật lại nhiều năm
Mãi là trăng khuyết lặng câm bẽ bàng
Muốn tìm lại xốn xang đã mất
Những ngọt ngào đường mật ngày nao
Nhưng lòng không hiểu vì sao
Giả vờ thì dễ, thật nào được đâu?
Ước gì xóa sạch nỗi đau
Dù trăng bán khuyết vẫn màu tinh khôi
Bao giờ hết bước bơ vơ
Trả lờiXóaEm về với chốn đợi chờ nhân gian?
Vẫn hoài cuộc sống gian nan
XóaNợ trần còn đó mãi tan nát lòng
Giờ này chắc Út ở nhà cũ , nên nhà mới này vắng hoe ...???
Trả lờiXóaGiờ Út mới sang đây chị à, chị chắc đang ăn sáng phải ko? Ngày mới vui chị nhé!
XóaChị tìm được Blog của em rồi, mừng quá!
Trả lờiXóaTưởng lạc nhau luôn chứ...
Em vẫn dõi theo blog chị mà. hì. chị ngủ ngon nhé!
Xóa