Đời sương gió khi nào mới lặng
Mãi long đong mặn đắng cõi lòng
Bình minh vừa ló như không
Hoàng hôn dần xuống bão dông dập vùi
Về nơi cũ bùi ngùi trong dạ
Ân tình xưa ngập cả tim này
Men nồng không uống mà say
Tự ôm mà ngỡ vòng tay của người
Tưởng hạnh phúc một thời xa mãi
Chỉ còn đây thực tại mịt mờ
Khép lòng vào những lời thơ
Lật sang trang mới mong chờ ngày mai
Nhưng mà một cái nắm tay
Xóa đi tất cả tháng ngày đau thương.
bài thơ rất hay
Trả lờiXóa