Cũng rất lâu rồi mình không lên cơn, nay lên cơn và tuyên bố quyết định bỏ đi cái tật nói nhảm để mà chuyển qua cái tội nói xàm. Haha. Nhưng cũng không trách được khi mình là kẻ muốn là làm, mà đã làm thì hâm hết cỡ nói.
Mình cứ tưởng sau một thời gian rời xa vòng tròn lẩn quẩn thì mình sẽ quên được một phần nào đó kỉ niệm về những ngày ấy vậy mà thật không ngờ, không ngờ mình lại quên sạch. Híc. Giàu đổi bạn sang đổi vợ còn vỡ nợ đổi tùm lum, mình chắc đang vỡ nợ nên cái gì cũng quơ đi đổi hết trơn hết trọi, mà đúng là món nợ này thật đáng sợ vô cùng.
Có lúc mình lại nghĩ gầy dựng tình cảm cũng như sự nghiệp vậy, đi lên từ hai bàn tay trắng và gầy đựng được một món nợ khổng lồ bởi vì luôn ngây thơ cứ tưởng những yêu thương chân thành sẽ giúp nhau bỏ xa những suy nghĩ tầm thường, vậy mà ai ngờ nó chuyển sang những suy nghĩ tầm bậy về nhau để rồi lại đau. Haizzz.
Cuộc sống đúng là muôn màu muôn vẻ, đầy những kẻ đáng yêu không à, mình lại luôn bên những kẻ đáng yêu đó mới sướng chứ. Nhưng mà yêu điên dại có khi lại tay không, hay là cứ lông bông biết đâu lại thành công trong cuộc sống? Thôi thì thử lông bông, lang bang xem thảm vàng nó có trải dưới chân thử không thì biết? Hi hi.
Tự nhiên mình lại ngưỡng mộ những người lạnh lùng dở hơi và sẵn sàng bỏ rơi những thứ mình không cần tới, có lẽ muốn vậy cũng đúng thôi khi mà với con người sự yêu thương đã hết hạn thì là lúc cái khốn nạn bắt đầu lên ngôi, mình hay tôi gì với họ cũng chẳng coi là gì cả.
Với người ta bao nhiêu muộn phiền có tiền là bay hết, thậm chí sẵn sàng dẫm người khác gần chết mới chịu thôi. Khách đến nhà không quà là không tiếp, thế đó. Nhưng mà giá trị của đồng tiền nằm ở cách tiêu còn giá trị con người nằm ở cách yêu và cách sống. Đến với nhau thì đơn giản nhưng căn bản là giữ được bao lâu? Mình thì cần một người hiểu chứ cần chi đâu những kẻ đểu làm gì ? Haizzz.
Mình nhận ra sống hết lòng thì sẽ được nhận về những cái hết hồn thật đó. hehe. Trong tình cảm hay trong cái gì cũng vậy, nếu muốn bền lâu thì phải 2 bên cùng khâu cùng vá chứ ko phải một người phá cứ mặc một kẻ ngồi vá như vậy thì đâu thể nào chấp nhận được.
Vậy mà cũng có một khoảng thời gian quá dài....Cứ rời thì tiếc dù biết càng xiết lại càng đau, và đã hiểu là hại nhau mà sao không thể bỏ? Kết cục hiện rõ mà lại chẳng thể buông . . .Để cứ phải mang nỗi buồn dai dẳng rồi lẳng lặng một mình. Hay là lúc đó lại nghĩ rằng nhẫn nhịn không phải là hiền mà là tất cả chưa đủ tư cách làm phiền đến thôi. haha. Cũng chẳng biết chừng ra sao nữa, mà thôi kệ nó đi vì dù có ra sao cũng chả sao, bởi có đôi lúc phải bớt ngại để mà tồn tại mà. Nhiều khi nói riết thấy mình giống điên, nhưng điên có chừng và biết dừng đúng lúc để xin một chút bình yên mà thấy mình không phải huyên thiên như kẻ khùng. Haha.
Người ta nói chiến thắng được bản thân mình là chiến thắng vĩ đại nhất còn nếu ko chiến thắng được thì có nghĩa là bản thân ta hơn cả vĩ đại rồi, nên chiến thắng nào cũng là vĩ đại mà. Vì thế mình chưa khi nào cần tới hai từ chiến thắng đó làm gì cho mệt, mình hiểu được rằng nỗi đau thể xác làm sao bằng cảm giác nơi con tim? Tất cả giờ đây chỉ muốn lặng im và nhấn chìm nó như chưa bao giờ được nổi.
Họ vẽ cho mình chứ "ngố" rồi dạy mình đánh vần chữ "đau" nhưng mình thì muốn sống cho những năm tháng về sau để người ta phải mất rất lâu mà hiểu sâu về chữ " tiếc".
Đời không phải lúc nào cũng màu hồng, muốn thấy được cầu vồng phải chấp nhận những cơn mưa thôi. Và đôi khi từ bỏ là một lựa chọn tốt, một quyết định đúng, nhưng chưa bao giờ làm được nó dễ dàng. Vì có những việc mơ cũng ko thể ngờ và có chờ cũng ko bao giờ tới. Giờ muốn mình biết lột xác để bắt đầu cuộc sống khác nhưng mà không cho phép làm kẻ ác mà tàn sát những kẻ làm tan nát trái tim mình..... Haha. Lại sắp ca bài ca bất hủ nữa rồi, thiệt tình à...Trời ơi.
Người ta bảo kẻ thông minh là kẻ biết giả vờ thần kinh trong vài tình huống, còn mình thì thần kinh bán bánh in rất thật chứ không phải giả vờ, nói thế là hiểu luôn rồi nhé. hehe.
Cái mạnh mẽ hôm nay được tạo nên từ đắng cay hôm trước, cái lạnh lùng có được là lấy từ những vết xước của ngày xưa. Họ luôn buồn mình vì mình không chịu giống họ, còn mình buồn họ vì họ quá giống nhau. Cũng nhờ vậy mà mình hiểu rằng người thực sự yêu thương mình là người có thể nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt của mình khi mà những người khác thì vẫn nghĩ đó là nụ cười...
Và từ lâu rồi mình yêu người nhìn thấy nỗi đau ấy trong đôi mắt của mình nhiều lắm, đó là một người thầy của mình trong cuộc sống. Mình thấy câu "không thầy đố mày làm nên" rất đúng và tất nhiên không bao giờ sống ngược lại " làm nên mày quên luôn thầy". hì hì. Mà thôi, không nói tào lao mía lao nữa, giờ thấy như muốn nốc ao mất rồi. Buồn nào rồi cũng sẽ qua, chỉ có buồn ngủ không tha ngày nào, đến lúc phải kết thúc quá trình tào lao mà vào ngủ rồi, đi ngủ thôi. Hehe.
bài rất hay
Trả lờiXóa