Không phải cứ thân nhau là bạn, vì ở đời còn rất nhiều người khốn nạn gắn nhãn bạn thân. Ừ nhỉ! Nghe chí lí thật đấy, những chuyện ở đời này nó đơn giản chỉ là một vở kịch nhiều phân đoạn.
- Có một vở kịch mang cái tên Lừa Dối, họ hát Tôi nghe - Tôi bè họ diễn...
- Có một vở kịch mang cái tên Phản Bội, tôi bè không đạt - họ liền đổi vai...
- Có một vở kịch mà họ luôn đúng - Tôi sai, tôi từ bỏ - Họ vào vai diễn mới... haha.
Mà nghĩ thật hay, họ đến không cần mời đi không cần tiễn, những gì họ diễn cũng rất tự nhiên để người xung quanh cứ đảo điên chẳng biết đâu là thật giả. Họ ném đá luôn biết cách giấu tay, thủ đoạn rất hay mà luôn cứ như người bị hại. Đồng tiền có hai mặt nhưng chỉ một mệnh giá, vậy mà con người có một mặt lại quá nhiều lòng...Khâm phục.
Haizzz
Tôi đôi khi thấy mình cũng thật là hâm hâm. Có lúc tôi lại ước gì trái tim mình là nước để không hằn những vết xước bên trong như thế này. Dẫu tôi thừa biết rằng đường đời vẫn còn đầy sỏi đá, nhưng vẫn luôn mong rằng khi vấp ngã vẫn còn "hăng". hehe. Câu này Sư phụ tôi từng góp ý cho tôi, ngã rồi hãy hăng hái đứng lên đừng có lùi bước. Mà ngã không có nghĩa là thất bại, chỉ là dừng lại nghỉ cho đỡ mói chân thôi. Nếu lỡ ngã u đầu thì sao chứ? Bất quá thì người ta nói có một độ lớn của khối u tỷ lệ thuận với độ ngu của khối óc chứ có gì phải sợ? hì hì. Mà cũng có lúc muốn đời mình như một bộ phim, lao ra đường đụng xe....ầmmmmm một phát......Tỉnh lại mất trí làm lại từ đầu, cuộc sống mới, con người mới thật vô tư không nghĩ nhiều không giận hờn đau khổ. Nhưng mà lại sợ lao ra .....ầmmmmmm một cái chết luôn....Bởi...đâu có dại....Đời không như là phim mà. Haha.
Nhiều lúc thấy mình cũng ngạo đời, hay là điên quá chừng và chưa biết dừng đúng lúc nhỉ? Mà thôi, dù hạnh phúc hay thương đau trước sau cũng phải nếm, vì đó là số phận phải học cách chấp nhận để mà lớn lên. Đừng khóc vì chuyện đã qua, và hãy mỉm cười khi nó đã xảy ra sớm nhé. hehe.
Việc đã nắm trong tay chưa chắc đã nắm chắc, vật ở ngay trước mắt chưa chắc đã thấy rõ ràng, cũng không nên coi thường ai trong khi mình cũng chẳng là cái quái gì? Sống ở đời phải biết mình là ai? Khi sai phải sửa, đừng thấy lửa mà lại cho thêm tí dầu cho nó cháy sạch. Tiền có rách dán đúng cách vẫn còn giá trị, nhân cách thối tha rồi có tắm nước hoa cũng nặng mùi. Mà giờ hình như họ sống theo kiểu: Nhất hậu duệ, nhì quan hệ, ba tiền tệ, bốn mới là trí tuệ, còn lại thì quá tệ.
Thà chạy xe nhanh mà tông vào kẻ khác, còn hơn tà tà hóng mát để cho kẻ khác nó tông mình, đau lắm.... Hình như họ là vậy. Sao người ta không trân trọng những gì mình có, mà chỉ tập trung dòm ngó những thứ khó thuộc về mình ko à. Tôi nhớ họ tuyên bố thương được là yêu được, đã quý được thì xem là người thân được, và đã nói được mà làm không được. haha.
Có một người đã nói với tôi rằng " nếu con cho một con chó miếng ăn và sự che chở thì nó không bao giờ cắn lại con, đó là điểm khác nhau giữa chó và người". Người đó chỉ xuất hiện nói câu đó rồi không nói gì nữa, mà cũng chí phải vì đến chó cũng phải bật cười bởi nó thấy trên đời còn có nhiều loại con người sống không bằng nó đấy.
Giờ thì tôi hiểu cuộc sống thì ra không giống cuộc đời, bởi đơn giản là cuộc đời nó tơi bời hơn cuộc sống. haha. Mà sao nói một hồi thấy giống điên thiệt. Nhưng muốn điên khó lắm, phải đâu chuyện đùa, không phải cứ muốn là làm được đâu.
Trong cuộc vui nào đâu biết ai là bạn, lúc hoạn nạn rồi mới biết bạn là ai? Bạn là lúc minh té họ đỡ chứ không phải kẻ mong mình tắt thở rồi nhếch mép cười khì.
Với tôi sự lặng im đôi khi không hẳn là kết thúc, chỉ là trở về lúc chưa từng tồn tại để tìm lại cái đích thực của chính mình. Tôi giờ đã ngang hơn vì sống theo lối không sợ trời không sợ đất, còn lại cái quái gì cũng sợ. Xem ra vậy cũng anh hùng lắm rồi, luôn tự nhủ mình cố gắng sao cho đời chạy theo xin chữ kí chứ đừng sống để đuổi theo ai đó xin bố thí cái gì. hihi. Nhớ ngày xưa tôi anh hùng bi tráng, rồi bây giờ lãng mạn trống chiên, chiếc quan tài họ cho tám chữ uy nghiêm, "an nghỉ nhé loài hoa không sắc thắm"...èo...Mà thôi đủ rồi, bữa nay lên cơn toàn tập rồi, đi ngủ thôi không từa lưa hột dưa nữa. hehe.
Tam Anh Đường Quân Tử13:39 Ngày 08 tháng 5 năm 2013
Trả lờiXóaHe..he..TA đọc bài "từa lưa hột dưa" của bạn mà thấy vui quên hết cả mệt nhọc đấy.Công nhận đằng ấy có tài viết nên nhưng câu "cứ tưởng là hâm hâm" nhưng thực ra đó là "phương trâm" sống của tớ (và ối người đấy).Hi..hi..Tớ cũng khoái cái vụ "hâm hâm" kiểu này mà chưa học được.
chamchuahet16:05 Ngày 08 tháng 5 năm 2013
Người thân nhất mới là là người hay lừa và phản bội mình nhất.
Hâm tập mấy rồi ấy nhỉ TĐ?
như thị06:01 Ngày 11 tháng 5 năm 2013
Hay nhưng mà cay!!!
Châu Thanh Thủy15:46 Ngày 11 tháng 5 năm 2013
Gặp lại em với lối văn vừa hài hước vừa chua chát, như một bài tiếu hay thấy trong chương trình phát thanh cái thuở xa xưa vậy. Chị rất thích! Chủ Nhật ngọt ngào chứ đừng cay thế em nhé!
hong loan01:44 Ngày 12 tháng 5 năm 2013
Cay nhưng mà hay!Chẳng như kẻ ăn chay mà nói mặn!
PHUSA03:28 Ngày 13 tháng 5 năm 2013
Tình cờ sang nhà bạn, đọc bài viết này thấy rất ....ấn tượng, lí luận sác xảo, nhiều câu rất chí lý, chẳng biết bạn bao nhiêu tuổi nhưng bạn viết rất chững chạc đấy, cả bài rất nhiều câu nói kiểu triết lí, vô tư nhưng ... rất có lý
Lộc Vừng10:55 Ngày 14 tháng 5 năm 2013
Ghé thăm em lúc nửa đêm như trước đây.
Chúc em luôn mạnh khỏe, vui vẻ và thỉnh thoảng lại "lên cơn" nhé.
bài rất hay
Trả lờiXóa