28 thg 12, 2012

Đứa con khờ té ngã!


Ngày xưa còn bé rong chơi
Sảy chân té ngã  mẹ ơi...khóc nhè
Tay chân trày xuớc máu me
Chờ bàn tay mẹ chở che con khờ

Đến trường con nghịch nhởn nhơ
Chạy xe lại ngã mắt mờ, đầu sưng
Thấy bàn tay mẹ con mừng
Đỡ con đứng dậy qua từng khắc đau

Bây giờ, con...mẹ... xa nhau
Thị thành xứ lạ sắc màu khác quê
Và rồi con ngã thảm thê
Phương xa gọi mẹ não nề mình con

Thâu đêm con khóc mỏi mòn
Thèm bàn tay mẹ dỗ ngon giấc nồng
Quê nhà mẹ có biết không?
Thêm lần vấp ngã con mong mẹ hiền

Một mình cười khóc như điên
Cứu con thoát khỏi muộn phiền mẹ ơi.....!

18 thg 12, 2012

Thư giãn

Xưa nay tưởng tượng rất mơ hồ
 Biệt thự thế nào có biết mô?
 BIỆT THỰ nghĩa là nhà BỰ THIỆT
 Ồ !!!

 Nở mỗi nụ cười được một giây (sống thêm 1 giây)
Dùng vào điếu thuốc, mất luôn hai ( chết sớm 2 giây)
Vậy khi nào hút cười đôi tiếng
 Hay!

 Nhà mạng cam đoan phủ sóng nhiều
Khắp nơi trong nước thật là siêu
 Thế mà điện thoại rơi vào bể
Tiêu!

14 thg 12, 2012

Vẫn là mong ước thế thôi!

Luôn là vậy bao mùa mưa nắng
Ôm câu thơ hụt hẫng vô bờ
Nhiều lần lạc bước bơ vơ
Lắm đêm ngơ ngẩn, thẫn thờ trống không

Bao va vấp đắng lòng chếnh choáng
Cố chuốt trau một thoáng hồng trần
Mà đời vốn dĩ phù vân
Thắt nên chữ NGHIỆP, DUYÊN  phần lắt lay

Quyển sách cũ bao ngày mòn gáy
Mong sang trang để thấy trăng rằm
Lật đi lật lại nhiều năm
Mãi là trăng khuyết lặng câm bẽ bàng

Muốn tìm lại xốn xang đã mất
Những ngọt ngào đường mật ngày nao
Nhưng lòng không hiểu vì sao
Giả vờ thì dễ, thật nào được đâu?

Ước gì xóa sạch nỗi đau
Dù trăng bán khuyết vẫn màu tinh khôi

Vẫn là mong ước thế thôi....!

1 thg 12, 2012

Dã Tràng

"Dòng cát mịn xô bờ từng lớp" 
Thương Dã Tràng gom góp hoài công 
Ngày qua ngày lại chất chồng 
Khổ tâm phí sức mà không ích gì

Từng cơn sóng thầm thì thương tiếc
 Nhưng Dã Tràng nào thiết chi đâu
 Bất cần biển rộng nông sâu
 Vùi đầu se cát mong cầu đầy khơi

 Bạn bè đến nói lời khuyên nhủ
 Nhưng vẫn là chưa đủ hồi tâm
 Bỏ công cố gắng lặng thầm
 Làm điều vô bổ tháng năm mệt nhoài 

 Đêm nay nữa đêm mai vẫn thế
 Gió tứ bề ngạo nghễ hò reo
 Dã Tràng đơn lẻ gieo neo
 Một thân một bóng bọt bèo trùng dương

 Cứ ôm mộng mở đường long hải 
Cả cuộc đời dầu dãi nắng mưa 
Cứ làm như thể là chưa
Để rồi gục xuống cũng vừa đời ngông 

Mấy ai đồng cảm chạnh lòng? 
Chỉ toàn mai mỉa bởi không lượng mình.