Mẹ nó...
Cha nó...
Ông bà nó...
Tổ tiên nó...đều mong nó sống tốt. Hic.
Nó hiểu và nó đang cố gắng để không phụ sự kì vọng nơi họ. Nhưng hình như là con người thì ai mà không đau đầu vì tiền và điên đầu vì tình, vì thế cho nên tình hình này rất chi là tình hình. Haha.
Nó chán đời....Đời cũng chán nó, mà nó không thể xa lìa đời. Hic. Nản quá nó ơi...!?
Nó thấy nó đáng ghét và xấu xa lắm, nó ko lộng lẫy như một minh tinh, không xinh giật mình như một hoa hậu, dáng không chuẩn như một người mẫu. Đúng. Nó xấu, nhưng dạt từ trên xuống dưới cũng có một kết cấu rõ ràng, đàng hoàng không đụng hàng và chính hãng. Haha. Nó ko mồm mép nhưng tâm hồn đủ sức đè bẹp những đứa xinh đẹp lẵng lơ sống hờ và chỉ biết trông chờ vào vật chất.
À, còn nữa...Nó ngốc, nó không thông minh nhưng có lẽ nó cũng vừa sức làm loạn thần kinh nhiều người linh tinh giả tạo, bởi đơn giản nó nghĩ rằng đối với những kẻ chỉ xem tình cảm như một trò chơi thì đừng rỗi hơi mà quý trọng. Hehe. Nó thích làm người phụ nữ hiện đại không ỷ lại vào đàn ông. Nó cũng sẽ không bao giờ hi vọng quá cao để rồi phải lao đao suy nghĩ vì tất cả vốn dĩ chỉ là trò đời. Mà ngộ lắm lúc nó đúng chả một ai thèm nhớ còn khi nó sai đến tắt thở họ vẫn nhắc hoài. Èo. Đúng là thẳng thắn thật thà thường thua thiệt, lươn lẹo luồn lách lại leo lên. Ha ha.
Chị của nó từng chọc nó là cuộc sống không bao giờ có đường cùng mà chỉ là không có lối để đi thôi...Hic. Nói chuyện cùng vị ân sư này là luôn chuẩn bị tâm lý bị điểm huyệt bất cứ lúc nào. Nhiều khi nó bị đơ như cây cơ nhưng vẫn giả vờ thờ ơ không gì cả, mà cái mặt này đã đơ thì cứ bơ bơ nhìn khờ không thể tả, vì vậy có qua mặt được chị đâu. Hic, mà nhắc chị của nó lại thấy nhớ và thấy thương, thấy có lỗi nhiều hơn. Nó hay lên cơn điên triền miên khắp mọi miền trong đêm tối, có khi nó tưởng nó không nói được nữa khi không điên như thế này? Nó lảm nhảm là bản năng, lăn tăn là bản tính, hóm hỉnh là bản chất, xấu hoắc là bản mặt. Haha. Và người chịu nỗi đứa lạnh lùng vừa khùng vừa dở hơi này chỉ có chị nó, và cũng là người mang thuốc đến trị bệnh cho nó xuyên suốt thời gian qua. Tất cả con đường đã vạch ra phần còn lại là do ở nó, vậy mà nhiều khi nó như cơn gió, nó hay lên cơn bất ngờ rồi cứ làm chị nó thẩn thờ vì nó. Nó xin lỗi, nó biết nó làm chị buồn và thất vọng, nó phụ lòng chị của nó quá chừng, biết khi nào nó mới ngừng làm chị thôi mệt nhoài đây, Nó ơi?
Chị đã dạy đời nhiều khi rất dở nhưng ta vẫn cứ phải niềm nở cho xong, từ nay chuyện gì không đẹp thì dẹp lẹ sang một bên cho nó lành. Nhưng cái tính của nó thì tim còn đập là còn yêu thương dồn dập mà còn yêu thương dồn dập thì lại tiếp tục ngu nhiều tập. Hic. Nó ghét gieo thương nhớ rồi bỏ bê, mà chỉ thích gây mê rồi bỏ trốn cho nên tới bây giờ bốn bề nó đều là kẻ thù và chạy nợ. Huhu. Mà cũng tại nó không chứ ai? Đã bỏ xuống thì bỏ luôn đi ai bảo nhặt lên chi cho xước bàn tay mình chứ. Đáng đời ....Mất cả một thời chỉ đi làm một việc là cố gắng làm hài lòng người khác, bằng nhiều cách và diễn thật hay. Có bao giờ tự hỏi bản thân thực sự muốn gì, có vui không, có hài lòng với cuộc sống không ??? Vở kịch của nó có bao nhiêu khán giả? Mà khiến nó phải vất vả vào vai hoàn chỉnh thế? Rồi ai sẽ trả catxê sao nó cứ đam mê diễn xuất?? Haizz. Đúng là....Điên.
Nhiều lúc nó tưởng rằng không thể đặt được niềm tin vào một ai đó khi mà xung quanh lại có quá nhiều giả dối đan xen. Làm sao ai biết được đâu? Và đời ai học được câu nào ngờ? Trăng còn lúc tỏ lúc mờ, lòng nqười cũng qiốnq ván cờ đỏ đen. Hehe. Ừ, thôi thì hãy cố sống ĐƠN GIẢN cho đời THANH THẢN...Thôi thì em cứ HỒN NHIÊN rồi em SỚM THÀNH TIÊN !! HAHA.